|
-
Hà Nội nhìn từ Google Earth
Nhân
sự kiện nên hay không mở rộng Hà Nội, ta nhìn nhận một chút về phong
thủy của 3 thành phố quan trọng của cả nước-Hy vọng các nhà quy hoạch
cũng xét đến yếu tố nhạy cảm này để vị trí "đắc địa" của Hà Nội sẽ
không bị phá vỡ.
Từ xưa đến nay, việc lựa chọn một khu
vực thích hợp và thuận tiện làm thủ đô bao giờ cũng là một vấn đề vô
cùng quan trọng, có liên quan đến sự sống còn của một chế độ hay có khi
của cả một dân tộc. Bởi thế nên từ hơn 3, 000 năm về trước, các vua
chúa Trung Hoa đã biết dựa vào thuật Phong thủy để tìm kiếm những vùng
đất tốt đẹp cho việc đóng đô lập quốc. Có lẽ điều nầy giải thích lý do
tại sao các triều đại phong kiến Trung Hoa thường tồn tại rất lâu dài,
bền bỉ. Và mặc dù cũng phải trải qua những giai đoạn suy tàn, ly loạn,
nhưng sức mạnh và nền văn minh của họ vẫn tiếp tục được duy trì và phát
triển cho tới bây giờ, chứ không bị tàn lụi hẳn như những đế quốc cổ
đại và trung đại khác như Ai Cập, Hy Lạp, La Mã, Mông Cổ, Ả Rập...
Riêng đối với dân tộc Việt Nam của chúng ta, từ lúc sơ khai của thời kỳ
Hùng Vương cho tới nay, thủ đô của đất nước đã được dời đi, đổi lại
nhiều lần, và vận mệnh của dân tộc cũng vì thế biến đổi theo. Từ Phong
Châu (kinh đô của các vua Hùng) đến Cổ Loa, Phiên Ngung, Hoa Lư, rồi
tới Thăng Long (tức Hà Nội), Phú Xuân (tức Huế) và Sài Gòn. Tùy theo
địa thế và vận khí riêng biệt của mỗi thành phố trên, đất nước ta đã
từng trải qua biết bao nhiêu giai đoạn thăng trầm. Khi thì vươn lên với
một nền văn minh rực rỡ của trống đồng Ngọc Lũ, ÃÂông Sơn; khi thì tàn
tạ, yếu kém phải chịu đựng 1,000 năm Bắc thuộc. Rồi đến những lúc cường
thịnh đủ sức phá Tàu, bình Chiêm Thành, Chân Lạp; lại có những lúc suy
yếu phải chịu sự đô hộ, sai khiến của ngoại bang...
Giờ đây, trong số những địa danh ấy, chỉ còn có Hà Nội, Huế và Sài Gòn
là vẫn tiếp tục nắm giữ những vai trò quan trọng về chính trị, kinh tế,
văn hóa xã hội và giao thương, mậu dịch của đất nước. Bởi thế hôm nay,
người viết muốn được trình bày về địa thế Phong thủy của 3 thành phố
nầy, với hy vọng sẽ giúp bạn đọc thấy được sự liên quan mật thiết giữa
địa hình của thủ đô với vận số của dân tộc. ÃÂồng thời, dựa vào những
quy luật biến hóa tự nhiên của vũ trụ để xác định nhũng giai đoạn hưng
vượng hoặc suy vong của đất nước trong quá khứ, hiện tại cũng như trong
tương lai sắp tới.
Bản ÃÂồ Hà Nội
1/ HÀ NỘI: là thành phố nằm gần như ngay tại trung tâm của đồng bằng
Bắc Việt, trên dải đất hẹp giữa con sông Hồng ở phía ÃÂông và sông Tô
Lịch ở phía Tây. ÃÂối với Phong thủy, dải đất nầy chính là chân long, là
nơi kết tụ được nhiều nguyên khí của địa hình sông, núi ở chung quanh.
Nhờ vậy, Hà Nội sẽ luôn luôn nắm được những vai trò quan trọng về chính
trị và kinh tế đối với đất nước, chẳng những thế, trong các thời kỳ
hưng vượng còn sản sinh ra những lãnh tụ tài ba, những anh hùng kiệt
xuất.
Nếu nhìn lên bản đồ miền Bắc, ta sẽ thấy những con sông lớn như sông
Cầu, sông Gầm, sông Lô ở phía Bắc; sông ÃÂà, ở phía Tây, sau khi chảy
qua nhiều nơi cuối cùng đều nhập vào sông Nhị Hà chảy về Hà Nội.
Xa xa, dọc theo biên giới Việt-Hoa, những dãy núi trùng trùng, điệp
điệp xuất phát từ miền Nam Trung Hoa đâm thẳng xuống dọc theo các phía
Tây Bắc, Bắc và ÃÂông Bắc, tất cả cũng đều như muốn hướng về.
ÃÂây chính là thế "núi sông chầu phục" của Hà Nội, một địa thế Phong
thủy tuyệt đẹp đến nỗi không một thủ đô nào của các nước trong vùng
ÃÂông Nam ÃÂ, (kể cả thành Bắc Kinh của Trung Hoa) có thể so sánh được.
Không những thế, ngoài xa nơi phía ÃÂông và ÃÂông Nam, Hà Nội còn được
đại thủy của vịnh Bắc Bộ và Thái Bình Dương chiếu tới nên thần lực rất
lớn, xứng đáng là thủ đô muôn đời của một quốc gia văn hiến hùng mạnh.
Nếu
nhìn lại lịch sử thì ngay từ thời Bắc thuộc, một số tướng lãnh cai trị
Trung Hoa có tầm hiểu biết sâu rộng về Phong thủy như Cao Biền đã bắt
đầu để ý tới địa thế tốt đẹp của Hà Nội. Bởi thế nên ngay từ thời đó,
họ đã cho xây thành ở khu vực nầy và đặt tên là thành ÃÂại La, nhưng
ngôi thành nầy thường bị bỏ trống, ít khi được chú ý tới. Phải đến khi
vua Lý Thái Tổ lên ngôi, ngài thấy Hoa Lư có địa thế quá nhỏ hẹp nên
mới dời đô về đây và đổi tên là thành Thăng Long. Lúc đó là năm 1010,
thuộc Vận 3 Thượng Nguyên, xét về vận khí thì đây chính là lúc suy vong
của Hà Nội. Nhưng
cũng may cho nhà Lý là Hà Nội khi trước đã bị bỏ trống từ lâu, đến lúc
đó mới được chọn làm đế đô nên vận khí chưa thể ảnh hưởng mạnh mẽ ngay
đến cục diện của đất nước. Mặc dù vậy, trong suốt thời gian cai trị của
Ngài (1010- 1028), giặc giã nổi lên khắp nơi, khiến cho nhà vua và các
hoàng tử phải luân phiên nhau đi đánh dẹp mới giữ vững được quốc gia và
bảo tồn được ngôi báu cho nhà Lý.
Khi
Hồ quý Ly lên ngôi, việc đầu tiên của ông là cho dời thủ đô về Tây ÃÂô ở
Thanh Hóa, rồi cho tiến hành nhiều cải cách táo bạo về chính trị, kinh
tế, văn hóa-xã hội và quân sự. Nhưng vào năm 1407, đầu Vận 5, khi nhà
Minh mượn tiếng "phù Trần diệt Hồ" đem quân sang xâm lăng nước ta thì
nhà Hồ bị tan rã và sụp đổ nhanh chóng. Một lần nữa, dân tộc ta lại nằm
dưới ách cai trị của người Tàu. Nếu xét về phương diện Phong
thủy và vận khí thì sự sụp đổ của nhà Hồ là do 2 nguyên nhân chính. Thứ
nhất là khi Hồ quý Ly cướp ngôi nhà Trần, vận khí của thủ đô Thăng Long
đang ở trong giai đoạn tàn tạ, suy yếu đến tột độ (Vận 4). Nên dù ông
có cố công canh tân, cải cách thế nào đi nữa, nước ta yếu vẫn hoàn yếu,
mà lòng người dân lại càng không phục, bất mãn. Thứ hai là việc ông lập
Tây ÃÂô (thuộc huyện Vĩnh Lộc, tỉnh Thanh Hóa bây giờ) làm thủ đô mới
của nước ta. ÃÂây là một vùng đất chật hẹp, lại bị long mạch của dãy
Hoàng liên Sơn tiến tới đâm sát vào. ÃÂối với Phong thủy, địa thế như
vậy không được coi là có Long (núi) chầu phục, mà chính là thế bị Long
tiến tới bức bách, áp chế, khiến cho vượng khí bị thất tán, còn sát khí
thì tràn ngập cả kinh đô. Bởi thế nên ngay từ khi lên ngôi, Hồ quý Ly
đã gặp phải những áp lực nặng nề từ trong và ngoài nước, để rồi đến khi
quân Minh sang đánh nước ta thì nhà Hồ liền bị sụp đổ nhanh chóng.
Vào
giữa năm 1786, ông đem quân ra đánh Thuận Hóa, rồi tiến về Thăng Long
như vũ bão. Chỉ trong 1 tháng ông đã chiếm được kinh đô của đất Bắc,
diệt chúa Trịnh, trao trả quyền hành cho vua Lê rồi trở về Nam.
Tiếc
thay, sau chiến thắng oanh liệt nầy, vua Quang Trung lại không đóng đô
ở Thăng Long đề duy trì và mở mang sự nghiệp (vì lúc đó đang trong Vận
6, nên vượng khí ở Thăng Long đang trào dâng vô cùng mãnh liệt). Trái
lại, Ngài vẫn tiếp tục dùng Phú Xuân làm kinh đô, mà không biết rằng
trong Vận 6, thành phố nầy sẽ gặp nhiều tai họa (sẽ nói rõ ở phần sau).
Bởi thế cho nên sau khi Ngài qua đời (1792), Nguyễn ÃÂnh ở đất Gia ÃÂịnh
dần dần khôi phục được lực lượng đem quân ra chiếm Phú Xuân (1801),
diệt nhà Tây Sơn (1802), rồi lên ngôi hoàng đế, lấy hiệu là Gia Long và
lập ra nhà Nguyễn. Kể từ đây, Phú Xuân trở thành thủ đô của đất nước,
còn Thăng Long (sau nầy đổi là Hà Nội) chỉ còn là một thành phố lớn
trên đất Bắc mà thôi. Rồi trải qua các đời vua triều Nguyễn, đất nước
ta mỗi ngày một suy yếu, dẫn tới cuộc xâm lăng và đô hộ hơn 80 năm của
thực dân Pháp
Bản ÃÂồ Huế
2/ HUẾ: trước đây còn có tên là Phú Xuân, là thành phố nằm gần như ngay
chính giữa nước Việt Nam, trong địa phận tỉnh Thừa Thiên (hay
Bình-Trị-Thiên). Chính do vị trí chiến lược nầy nên mặc dù chỉ là một
thành phố nhỏ, đất đai chung quanh cũng rất chật hẹp, Huế vẫn được chọn
làm kinh đô của nước ta dưới thời nhà Tây Sơn (Nguyễn Huệ) cũng như nhà
Nguyễn sau nầy. Nhưng vì nằm trong 1 vùng đất nhỏ hẹp, nên Huế cũng có
đầy đủ núi, sông bao bọc. Xa xa nơi phía Tây Bắc, dãy Trường Sơn xuất
phát từ miền thượng du Bắc Việt chạy xuống, nhưng không hướng về Huế mà
chỉ đi qua khu vực phía Tây của thành phố rồi tiếp tục đi thẳng về phía
Nam. Chỉ có những nhánh núi nhỏ tách ra từ đại long mạch của dãy Trường
Sơn là tiến tới hướng về Huế mà thôi.
Vì Huế chỉ được những nhánh núi nhỏ chầu phục (hướng tới), nên cũng chỉ
có những con sông nhỏ, ngắn chạy tới để hộ vệ. ÃÂó chính là sông Hương
bắt nguồn từ những dòng sông ở phía Nam (Quảng Nam) và Tây Nam (Lào)
chảy ra rồi hợp lại. Nhưng khi tới gần Huế, sông Hương lại không chảy
thẳng mà đột nhiên vòng lại, như muốn ôm lấy khu vực phía Nam và phía
ÃÂông của thành phố nầy. Rồi còn ngoái đầu nhìn lại trước khi đổ ra biển
nơi cửa Thuận An, thật là một cảnh sông nước hữu tình, chẳng trách nào
con người Huế lại tao nhã, giỏi văn chương, thi phú.
Không những thế, ở các phía Bắc, ÃÂông và ÃÂông Nam lại còn có Thủy của
biển ÃÂông và Thái bình Dương bao bọc, tưởng sẽ đem đến cho Huế sự sung
túc và phồn vinh vô hạn. Có lẽ cũng vì những lý do vừa kể trên mà các
vua, chúa nhà Nguyễn mới chọn Huế làm đế đô (chứ không phải như vua
Quang Trung chỉ thuần mục đích quân sự là muốn vào Nam, ra Bắc dễ dàng
để dẹp loạn). Rồi họ còn cho đào sông ÃÂông Ba ở phía Bắc để tạo nên thế
chân long cho kinh thành Huế, lấy con sông nầy và đoạn sông Hương ở
phía Nam làm Thanh Long, Bạch Hổ, những vùng phụ cận làm hộ sa.... để
tạo thêm uy thế cho đế đô.
Tuy nhiên, khi dựa vào những điểm tốt đẹp vừa kể trên để chọn Huế làm
đất đóng đô, các vua, chúa nhà Nguyễn đã quên mất một yếu tố quan trọng
và cơ bản của Phong thủy. ÃÂó là độ dài, ngắn của những dãy núi (hay còn
gọi là long mạch) đứng bao phủ, chầu phục chung quanh khu vực nầy.
Lưu-kim-Tinh, một danh sư Phong thủy Trung Hoa viết: " nơi sở tại của
can long (tức những nơi có núi, sông tới chầu phục) cần phân rõ xa và
gần. Can long xa ngàn dặm là đại đô thị (tức kinh đô lớn của những
cường quốc); xa hai, ba trăm dặm là châu phủ; xa trăm dặm chỉ có thể là
huyện thành, còn gần nữa là các trấn".
Mà nhìn lên bản đồ, ta thấy những dãy núi hướng về Huế chỉ là những
nhánh nhỏ của mạch Trường Sơn, dài chừng 2, 3 chục cây số (tức khoảng
trăm dặm). Rồi đến sông Hương tuy được cái thế uốn lượn hữu tình, nhưng
từ chỗ phát nguồn cho đến khi đổ ra biển cũng chỉ dài chừng 5, 6 chục
cây số. Với thế núi sông quá ngắn ngủi như vậy, chẳng trách gì mỗi khi
một triều đại lập đế đô ở đây, thì chẳng bao lâu cũng bị diệt vong (như
thời chúa Nguyễn, Tây Sơn) hoặc trở thành chư hầu của ngoại bang (như
nhà Nguyễn). ÃÂó chỉ vì cái thế núi sông "xa trăm dặm chỉ có thể là
huyện thành " của Huế tạo ra mà thôi, vì nếu núi, sông quá ngắn thì
không sao tạo ra đủ vượng khí cho một thành phố phát triển lên hùng
mạnh được.
Một yếu tố quan trọng khác là vấn đề dựa vào đại thủy (nước biển) mênh
mông ở ba mặt Bắc, ÃÂông và ÃÂông Nam để đem lại sự sung túc, phồn thịnh
cho kinh thành Huế, và qua đó cho cả dân tộc.
Nhưng thật ra, muốn được hưởng đại thủy khí thì điều kiện cần thiết là
bờ biển phải có hình dạng uốn cong vào (là thế nước muốn lấn vô đất
liền), có như vậy khi gặp vận khí tốt thì đất nước mới mong giàu, mạnh
lên được. ÃÂàng nầy vùng bờ biển Huế (và của cả miền Trung, suốt từ Nghệ
An vào tới Phan Rang nói chung) lại có hình dạng uốn cong ra. ÃÂó là thế
đất liền muốn tiến ra biển, nên đại thủy khí không thể vào được để đem
lại sự phồn thịnh, có chăng chỉ là những cơ hội bị bỏ lỡ (vì nằm ngay
sát đại thủy mà lại không nhận được thủy khí). Bản ÃÂồ Sài Gòn
3/ TPHCM: là thành phố nằm ngay bên phải bờ sông Sài Gòn, con sông nầy
bắt nguồn từ tỉnh Tây Ninh ở phía Tây Bắc rồi chảy xuống, đi ngang qua
khu vực phía Bắc của Sài Gòn rồi uốn lượn qua phía ÃÂông của thành phố,
sau đó nhập với sông ÃÂồng Nai từ phía Bắc chảy xuống rồi đổ ra biển nơi
phía Nam. Sài Gòn nằm giữa một khoảng bình nguyên (đất bằng) rộng lớn,
xa xa nơi phía Bắc và ÃÂông Bắc, tại các tỉnh Quảng ÃÂức, Lâm ÃÂồng là
phần cuối của dãy Trường Sơn hướng tới. Rồi nơi phía Tây Bắc tại tỉnh
Tây Ninh cũng có dãy núi Bà ÃÂen, nơi phía ÃÂông Nam là khu núi Vũng Tàu,
cả hai đều là dư khí của dãy Trường Sơn còn sót lại. Nằm ở khu vực phía
Nam và Tây Nam Sài Gòn là các sông Vàm Cỏ, xa hơn nữa là vùng đồng bằng
sông Cửu Long với 2 con sông Tiền Giang và Hậu Giang.
Với địa thế núi, sông bao bọc như trên, ta thấy Sài Gòn có nhiều điểm
đặc biệt, xứng đáng là một trong những trung tâm kinh tế và chính trị
quan trọng bậc nhất trên đất nước ta. Trước hết là mạch Trường Sơn chấm
dứt từ tận Quảng ÃÂức, Lâm ÃÂồng, tạo ra cái thế Huyền vũ che chở cho sau
lưng Sài Gòn, nhưng lại không tiến đến quá gần để trở thành cái thế đe
dọa hoặc lấn áp thành phố nầy, mà chừa cho Sài Gòn một khoảng trống
rộng lớn để hấp thu hết vượng khí của toàn bộ miền Nam Việt Nam.
Rồi đến núi Bà ÃÂen ở Tây Ninh và vùng núi ở Vũng Tàu tạo thành thế tả,
hữu long, hổ để hộ vệ Sài Gòn. Nhưng một điểm hay là vì núi Bà ÃÂen (hữu
Bạch hổ) lại cao hơn núi Vũng Tàu (tả Thanh long). Nên khi nằm lệch về
phía Vũng Tàu, Sài Gòn đã tạo thành thế long-hổ quân bình, khiến cho
nền kinh tế của thành phố bao giờ cũng sung túc.
Nếu như Sài Gòn nằm lệch về phía núi Bà ÃÂen nhiều hơn, tình trạng kinh
tế sẽ rất nghèo nàn, bi đát, vì sát khí của Bạch hổ sẽ lấn át Thanh
long và làm lụn bại thành phố. Phía trước mặt của Sài Gòn là Long-an và
vùng đồng bằng sông Cửu Long, một bình nguyên rộng lớn với những con
sông hàng hàng, lớp lớp chảy qua, khiến cho vượng khí vô biên, thần lực
miên man, bất tận. ÃÂó là chưa kể thương cảng Sài Gòn còn có mũi Vũng
Tàu nằm ở bên ngoài hộ vệ, nên xứng đáng là một trung tâm quyền lực
quan trọng về kinh tế và chính trị.
Nếu còn được thêm một mũi đất nữa nhô ra ở cửa ÃÂại (thuộc sông Tiền
Giang, trong tỉnh Bến Tre) để tạo thành đầy đủ thế tả, hữu hộ vệ nơi
cửa biển thì uy lực của Sài Gòn sẽ còn tăng lên gấp bội. Ngoài ra, con
sông Sài Gòn khi đến gần thành phố lại uốn lượn thành nhiều khúc, rồi
sau khi đi qua còn quay đầu nhìn lại tới 2 lần (2 khúc sông uốn cong
trở lại) rồi mới đổ ra biển. ÃÂây chẳng những là một cảnh sông nước hữu
tình, mà còn tạo cho Sài Gòn một sự phồn thịnh, sung túc đến nỗi không
một thành phố nào trên toàn cõi Việt Nam cũng như khắp vùng ÃÂông Nam ÃÂ
có thể so sánh được.
Nhưng điều đáng ngạc nhiên là mặc dù nằm trong một một địa thế "rồng
chầu, hổ phục" như vậy, Sài Gòn vẫn chỉ đóng một vai trò rất khiêm
nhượng đối với đất nước Việt Nam, cũng như đối với cộng đồng thế giới.
Giữa lúc tên của những thành phố như New York, Los Angeles, Paris,
Tokyo, thậm chí đến cả Hong Kong, Singapore....đã gắn liền với một nền
kinh tế sung túc và thịnh vượng, thì cái tên Sài Gòn vẫn gắn liền với
một xứ sở lạc hậu, một quốc gia chậm tiến. Sở dĩ như vậy là vì tuy địa
thế chung quanh Sài Gòn vô cùng tốt đẹp, nhưng địa điểm tọa lạc của
thành phố lại nằm sai vị trí, khiến cho Sài Gòn không sao trở thành một
thành phố giàu mạnh, nổi tiếng trên thế giới được.
Thay vì phải nằm ở trong khu vực giữa sông ÃÂồng Nai và sông Sài Gòn để
chiếm lấy vị trí của "chân long" (chính long mạch), Sài Gòn lại nằm ở
phần đất bên ngoài tức chỉ là "hộ sa" (đất hộ vệ) của chân long.
ÃÂối với Phong thủy, chân long mới là nơi kết tụ được nguyên khí của
trời, đất để chiếm lấy thế lực lớn lao hay độc tôn về chính trị và kinh
tế, đồng thời mới thu hút được những anh hùng kiệt xuất, những lãnh tụ
vĩ đại.
Còn hộ sa chỉ là phần đất chư hầu, nguyên khí đã bị tản mát hết, nên
không bao giờ có thể trở thành một trung tâm kinh tế hoặc chính trị
hùng mạnh, đồng thời cũng không dễ có được một lãnh tụ tài ba xuất
hiện.
Một điểm quan trọng khác là hình dáng uốn lượn rất nhiều lần của con
sông Sài Gòn, nên đúng ra sẽ đem lại sự phồn thịnh và sung túc đến cực
độ cho thành phố, khó có nơi nào có thể bì kịp. Nhưng muốn được hưởng
trọn vẹn điều nầy, Sài Gòn (và nhất là trung tâm của thành phố) cần
phải nằm tại những khu vực được dòng sông ôm lấy, tức là những vùng
được dòng sông bao bọc, che chở 2, 3 mặt (như khu Thủ Thiêm chẳng hạn).
Chứ còn từ khi được thành lập cho tới nay, Sài Gòn vẫn nằm ở vị trí
hiện tại, đã không có sông che chở, bao bọc (còn gọi là thủy hữu tình),
mà còn bị khúc sông Sài Gòn ngay đó uốn cong ra chém tới. ÃÂối với Phong
thủy, đây là một địa thế cực kỳ hung hiểm (còn được gọi là thủy bạc
tình), nên sẽ khiến cho Sài Gòn không lúc nào được yên ổn. Nếu không có
chiến tranh, giặc giã, thì cũng bị bị những tệ trạng xã hội như băng
đảng trộm cướp, xì ke, ma túy, đĩ điếm hoành hành khắp nơi, nhất là tại
khu vực trung tâm thành phố (là nơi bị thủy chém nặng nhất). Chẳng
những thế, sát khí của khúc sông nầy sẽ làm cho Sài Gòn luôn luôn bị
suy yếu, không bao giờ có thể vươn lên thành một trung tâm kinh tế
cường thịnh và tiên tiến được.
Sưu tầm
|