Yêu... Hà Nội | |
Khi em đi rồi, anh mới chợt nhận ra Rằng, anh nợ em … Nợ em một lời giải thích Nợ em một tình yêu đầu Nợ em một cái hôn sâu Và nợ em một mùa đông lạnh thấu… Và rồi mùa đông nữa lại đến, anh cứ đi tìm để thấy hình bóng em khắp nơi… Mái tóc em dài như đường Cổ Ngư Vai em gầy nét thư phố Hàng Bạc Đôi guốc em là dáng buồn Ngõ Gạch Và tâm hồn em trầm mặc Phan Đình Phùng… Mất em, anh trống trải và trong cái không gian trống trải đó, trong cái rét nhẹ đầu đông này, anh mới thấy Hà Nội đẹp… Hà Nội cũng như em, buồn và ít nói, cô ấy yêu một cách nhẹ nhàng, âm thầm, không nhiều từ ngữ, không nhiều lời nói… Để rồi khi anh chợt lãng quên thì nàng lại hờn dỗi anh, Hà Nội khóc, đó là cơn mưa chiều mùa hạ... Hà Nội thì thầm: Đó là cơn gió thoảng đầu đông… Em đi rồi, Hà Nội vẫn còn đó Hà Nội yêu anh, Hà Nội an ủi anh Anh hít sâu mùi thơm hương hoa sữa Và bất chợt nhận ra, Anh yêu Hà Nội mất rồi… (Nguồn: http://dantri.com.vn/nhipsongtre/Yeu-Ha-Noi-/2008/1/216574.vip) |